Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Sự Cám Dỗ Cuối Cùng


Phan_30

Người đó chính là Nhạc Khải Phi, nhân vật nam chính trong tin đồn cùng cô du ngoạn ở Thượng Hải cách đây không lâu.

Vừa công khai tình mới đã gặp lại tình cũ nơi “ngõ hẹp”, thảo nào bầu không khí ở đại sảnh trở nên kỳ lạ như vậy.

Mọi người nín thở chờ xem màn kịch hay.

Giản Nhu lập tức quay đi chỗ khác, hy vọng Nhạc Khải Phi không để ý đến mình.

Đáng tiếc, cô đã đánh giá thấp thị lực của Nhạc công tử.

Vừa nhìn thấy cô, anh ta liền bỏ lại đám đông, ung dung đi về phía cô.

Giản Nhu vội nở nụ cười tươi.

“Nhạc Tổng!” “Ồ! Em còn quen tôi à? Tôi tưởng em quên tôi từ lâu rồi.” “Làm sao có chuyện đó? Nhạc Tổng là ông chủ của tôi, là cha là mẹ của tôi.

Dù quên ai, tôi cũng không thể quên anh.” “Thế à? Nếu tôi không phải ông chủ của em thì sao?” Anh ta hỏi một câu sắc bén.

Giản Nhu giả vờ không hiểu ý tứ thâm sâu của đối phương, tiếp tục cười tươi.

“Nhạc Tổng, anh đừng dọa tôi như thế! Không phải anh muốn chấm dứt hợp đồng với tôi đấy chứ?” Nhạc Khải Phi lườm cô một cái.

“Chấm dứt hợp đồng ư? Bây giờ có người tận lực lăng xê em, mức độ nổi tiếng ngày càng tăng cao, đến Weibo cũng hot như vậy.

Tôi điên mới chấm dứt hợp đồng với em.

Tôi còn muốn tìm em bàn chuyện gia hạn hợp đồng ấy chứ!” “Tôi sẽ thận trọng suy nghĩ về vấn đề này.” Thang máy xuống đến nơi, Giản Nhu liền đi vào trong, để lại Nhạc Khải Phi với vẻ mặt bất lực.

Cửa thang máy khép lại, Giản Nhu thầm thở dài.

Trước kia, cô luôn cho rằng Nhạc Khải Phi có ý đồ với mình là xuất phát từ tâm lý săn mồi và thích cảm giác mới mẻ.

Những năm qua, anh ta thường vô tình hay hữu ý bộc lộ tình cảm cảm quyến luyến, cô cũng chỉ nghĩ anh ta chưa đạt được mục đích nên mới thế.

Hôm nay, Nhạc Khải Phi nhiệt tình đi đến bên cô trước mặt bao nhiêu nhân viên, Giản Nhu mới thực sự cảm nhận được tia sáng mà cô chưa từng phát hiện trong đáy mắt anh ta.

Tia sáng này dường như có thể đốt cháy cô.

Cô nhớ Lạc Tình từng nói: “Ánh mắt Nhạc công tử nhìn cậu không giống những người khác.” Uy Gia cũng từng phát biểu: “Cô đừng vô tâm như vậy có được không? Tôi thấy Nhạc Tổng đối với cô không tồi.” Thì ra cô đúng là vô tâm thật.

Đi đến văn phòng của Uy Gia, Giản Nhu hít một hơi sâu mới dám gõ cửa.

Cứ tưởng người quản lý sẽ mắng xối xả, không ngờ thái độ của anh ta hết sức điềm tĩnh.

Giản Nhu hỏi thăm dò: “Uy Gia! Anh đã xem Weibo của tôi chưa?” “Rồi.” Nhắc đến Weibo, Uy Gia cất giọng trách móc: “Cô cũng nên thương lượng với tôi một tiếng trước khi công khai chuyện tình cảm mới phải.

Cô ngày càng chẳng coi tôi ra gì.” “Không phải đâu! Chính vì có một người quản lý chuyện gì cũng có thể giải quyết nên tôi mới dám nói và dám làm đấy!” Giản Nhu nở nụ cười nịnh nọt.

Uy Gia cũng mỉm cười.

“Được rồi.

Đừng tâng bốc tôi nữa! Cô có người bạn trai chuyện gì cũng có thể giải quyết nên mới to gan thì đúng hơn.” Giản Nhu cười khan một tiếng.

Không thể không thừa nhận, từ “bạn trai” này nghe rất thuận tai.

Uy Gia ngồi cạnh Giản Nhu, thở dài.

“Kỳ thực, tôi đã sớm nhìn ra cô động lòng với cậu ta rồi.” “Anh cũng nhận ra à?” “Dù không có mắt, tôi cũng hiểu rõ con người cô.

Với tính cách của cô, làm sao có chuyện vì vai nữ chính mà chịu lên giường với đàn ông? Nếu có tinh thần hy sinh này, cô đã là ảnh hậu từ đời tám hoánh nào rồi, còn cần tôi suốt ngày “cầu thần bái Phật” kiếm vai diễn cho cô? Chỉ có điều, không ngờ cô cũng được coi là người từng trải trong làng giải trí, vậy mà lại làm ra chuyện bất chấp hậu quả này.” Uy Gia lại thở dài.

“Cô nên biết rõ, trong ngành này, công khai chuyện tình cảm bao giờ cũng lợi bất cập hại, ảnh hưởng đến danh tiếng không nói, còn bị hiểu nhầm là diễn trò.

Đặc biệt, cô đang đóng Leo cao nên càng dễ bị thiên hạ bôi nhọ.” “Uy Gia, những điều anh phân tích, tôi đều hiểu cả.

Tôi đã suy nghĩ nghiêm túc về hậu quả nên mới quyết định làm vậy.” “Thế à?” “Tôi không muốn yêu anh ấy theo kiểu lén lút nữa.

Tôi chẳng bận tâm mọi người nghĩ về tôi ra sao, bôi đen tôi thế nào.

Tôi chỉ muốn quang minh chính đại ở bên anh ấy, cùng ăn cơm, dạo phố, đi xem phim.

Tôi muốn thiên hạ biết anh ấy là người đàn ông của tôi.

Trong tương lai, bất kể kết quả ra sao, tôi cũng không hối hận và tiếc nuối.” Uy Gia gật đầu, vỗ vai cô.

“Tiểu Nhu! Người phụ nữ như cô xứng đáng được đàn ông trân trọng và yêu thương.

Cô phải có lòng tin vào bản thân.

Tôi đã chuẩn bị sẵn phong bì, chỉ chờ tin vui của cô nữa thôi.” “Cám ơn anh!” Câu cám ơn này không phải vì phong bì mừng cưới mà là sự thông cảm và bảo vệ của anh ta đối với cô trong nhiều năm qua.

Giản Nhu biết rõ, nếu không có Uy Gia, với cá tính của cô, chắc chắn không thể tồn tại lâu trong làng giải trí.

Rời khỏi công ty, cô nhận được điện thoại của Giản Tiệp: “Bạn trai chị cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu cân? Mẹ định mua quần áo cho anh rể.” Giản Nhu không rõ nên ước chừng: “Anh ấy cao hơn một mét tám, nặng hơn bảy mươi cân.

Em bảo mẹ nếu mua thì đừng mua hàng hiệu.

Từ trước đến nay anh ấy không mặc đồ hiệu, tốt nhất không gắn nhãn mác.” “Tại sao?” “Anh ấy không thích phô trương.” “Đúng là người đàn ông cực phẩm.

Ok, em biết rồi.

À, ngày mai em và mẹ xuất phát, chị nhớ cùng anh rể đi đón.

Mẹ mong được gặp anh rể lắm rồi.” Giản Nhu ngập ngừng vài giây.

“Được thôi.

Để chị hỏi xem anh ấy có thời gian không.” Chuyện gì đến sớm muộn cũng sẽ đến, muốn trốn tránh cũng chẳng được.

Sau khi gác máy, Giản Nhu lái xe tới khu văn phòng trang nghiêm.

Cô xuống xe, đi bộ tới cánh cổng đóng kín mít.

Bây giờ mới gần đến giờ nghỉ trưa nên cô định lát nữa gọi điện cho Trịnh Vĩ.

Nào ngờ, vừa đi đi lại lại trước cổng hai vòng, lập tức có một người đàn ông mặt mũi nghiêm nghị đến hỏi cô.

Giản Nhu khai thật: “Tôi đến đây tìm bạn trai.

Anh ấy công tác ở nơi này.” “Bạn trai cô tên gì? Làm việc ở phòng ban nào?” “Anh ấy tên là Trịnh Vĩ… Tôi không rõ phòng ban cụ thể.

Nếu anh không tin, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy ra ngoài.” “Cô gọi đi!” Giản Nhu đành rút di động, bấm số của Trịnh Vĩ.

Anh lập tức bắt máy.

“Anh đang bận à?” “Ừ.” “Buồn nhỉ?” “Có chuyện gì ư?” “Vâng…” Cô nhìn người đàn ông.

“Em muốn chứng minh anh là bạn trai của em, anh có cách nào tốt không?” “Điều này còn phải chứng minh à? Bây giờ chẳng phải cả thế giới đã biết rồi hay sao?” “Cũng có người không xem Weibo của em.” “Ai thế?” “Em không biết.

Em gặp anh ta ở cổng cơ quan anh.

Em nói đến tìm anh ăn trưa nhưng anh ta không tin.” “Anh sẽ xuống ngay!” Không hổ danh từng được huấn luyện quân sự, từ “ngay” của Trịnh Vĩ được tính bằng giây.

Nhìn thấy anh, người đàn ông lập tức tỏ thái độ cung kính rồi nhanh chóng rời đi.

Mười phút sau, Giản Nhu ngồi trong nhà hàng nhỏ dành cho người làm công ăn lương ở gần cơ quan Trịnh Vĩ.

Cô vừa vui vẻ uống canh vừa hỏi bạn trai tin đồn mới kế nhiệm: “Người vừa rồi là ai mà đáng sợ thế?” “Lần sau đến tìm anh thì em nhớ tới phòng bảo vệ đợi chứ đừng có đi đi lại lại trước cánh cổng khép kín, không người ta lại tưởng em là khủng bố định tấn công cơ quan nhà nước.” “Khủng bố tấn công?” Cô giơ cánh tay mảnh mai ra trước mặt Trịnh Vĩ.

“Anh ta có khả năng quan sát không hả? Phần tử khủng bố sẽ cử một người phụ nữ như em đến tấn công sao? Dùng sắc quyến rũ nghe còn có lý.” Trịnh Vĩ cười.

“Đúng thế.

Em đến để dùng sắc quyến rũ anh.” Ăn xong, Giản Nhu tiễn anh về cơ quan.

Ngập ngừng một lúc, cô mới nói: “Mẹ em và Tiệp Tiệp sẽ về Bắc Kinh vào chiều ngày kia.

Anh có thể ra sân bay đón không? Mẹ em muốn gặp anh.” “Không thành vấn đề.

Anh sẽ xin nghỉ nửa ngày.” “Vâng!” Cô nhẹ nhàng nắm tay anh.

“Mẹ em lớn tuổi rồi, sức khỏe không được tốt nên không chịu nổi sự đả kích.

Chúng ta tạm thời giữ bí mật về thân phận của anh, cho mẹ em thời gian tìm hiểu anh trước, có được không?” “Bất kể mẹ em tìm hiểu thế nào thì cũng không thể thay đổi thân thế của anh… Chuyện chúng ta cần phải đối mặt, em muốn trốn tránh cũng vô ích.” Trịnh Vĩ đáp.

Chương 17: Lựa chọn

Trịnh Vĩ nói không sai, chuyện cần phải đối mặt, trốn tránh thế nào cũng vô ích.

Hôm bà Giản và Giản Tiệp xuống sân bay quốc tế Thủ đô, Trịnh Vĩ xin nghỉ nửa ngày, cùng Giản Nhu đi đón.

Anh mặc com lê, đeo cà vạt chỉnh tề nên trông càng chững chạc và trầm ổn, đáng để phó thác cả đời.

Hành khách ra gần hết, Giản Nhu mới nhìn thấy mẹ và em gái.

Hơn một năm không gặp, mẹ cô già đi nhiều, vết chân chim nơi đuôi mắt dày hơn, bước đi chậm chạp.

Giản Tiệp tập tễnh đẩy xe hành lý đi đằng sau.

Em gái xinh đẹp hơn trước với thân hình cao ráo, nước da trắng ngần và mái tóc ngắn trẻ trung.

Giản Nhu từ đầu đến cuối cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt của mọi người.

“Chị ơi!” Nhìn thấy chị gái, Giản Tiệp giơ tay vẫy vẫy.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh chị, bàn tay cô cứng đờ trong không trung.

Trịnh Vĩ nhanh chóng đi đến, đón xe hành lý từ tay Giản Tiệp, cất tiếng chào hỏi: “Anh đã bảo thế nào chúng ta cũng sẽ gặp lại.” “Anh...” Giản Tiệp hết nhìn anh lại quay sang Giản Nhu.

“Anh là Trịnh Vĩ, bạn trai của chị gái em.” Giản Tiệp càng kinh ngạc.

“Anh và chị Nhu yêu nhau từ lúc nào thế?” “Từ lâu rồi.

Từ năm mười hai tuổi, anh đã bắt đầu theo đuổi cô ấy.” Trịnh Vĩ đáp.

“Mười hai tuổi ư?” Giản Tiệp ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó.

“Em nhớ hồi ấy có một nam sinh thường đợi chị em tan học, là anh phải không?” Trịnh Vĩ gật đầu.

“Nếu người em nói không phải là tên mập gần chín mươi cân thì đúng là anh.” Trong lúc Trịnh Vĩ và Giản Tiệp trò chuyện vui vẻ, bà Giản chỉ nhìn anh chằm chằm, quên cả hỏi han con gái lớn.

Giản Nhu đi đến, khoác tay mẹ.

“Lưng mẹ còn đau không ạ?” “Mẹ đỡ nhiều rồi.

Do ngồi máy bay lâu nên mới hơi nhức mỏi.” Bà lại quay sang Trịnh Vĩ.

“Cậu ấy là...” “Anh ấy là bạn trai của con.” Giản Nhu cố tình không nhắc đến tên anh bởi cô nhớ trong đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Lữ Nhã Phi và Lâm Cận có nhắc tên Trịnh Vĩ.

“Cậu ấy trông rất quen, không biết mẹ đã từng gặp ở đâu rồi...” “Chắc là do diện mạo anh ấy tương đối đại chúng ấy mà.” Giản Nhu chuyển đề tài: “Chúng ta về nhà trước đã!” “Ừ.” Trên đường về nhà, bầu không khí trong xe tương đối trầm lắng.

Trịnh Vĩ chuyên tâm lái xe, bà Giản ngẫm nghĩ xem từng gặp anh ở đâu, còn Giản Tiệp chỉ cúi đầu, không nói một lời.

Bà Giản đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cậu.” “Thưa bác, cháu họ Trịnh, tên Trịnh Vĩ ạ!” “Trịnh Vĩ ư?” Bà Giản ngẩn người.

“Bố mẹ cậu làm gì vậy?” “Bố cháu là quân nhân.

Mẹ cháu trước kia làm y tá ạ!” “Quân nhân ư?” Bà Giản nhìn con gái rồi quay sang Trịnh Vĩ.

“Tôi có thể hỏi...

bố mẹ cậu tên là gì không?” “Mẹ...” Giản Nhu vừa định lên tiếng, Trịnh Vĩ đã trịnh trọng đáp: “Bố cháu tên Trịnh Diệu Khang, mẹ cháu...” Trịnh Vĩ còn chưa nói hết câu, sắc mặt bà Giản đã tái nhợt.

Giản Tiệp tròn mắt.

“Trịnh Diệu Khang? Bố anh là...

Trịnh Diệu Khang ư?” “Dừng xe!” Bà Giản hét lớn.

Chiếc xe lập tức đừng lại bên lề đường cao tốc sân bay.

Bà Giản mở cửa, xuống xe, sự kinh ngạc và phẫn nộ khiến toàn thân bà run run.

Giản Nhu vội kéo tay bà.

“Mẹ hãy nghe con giải thích...” “Giải thích gì? Con đừng nói với mẹ rằng con biết cậu ta là ai!” “Con...” Giản Tiệp ngồi bất động, tay sờ lên chân phải của mình như muốn nhắc nhở Giản Nhu, bố mẹ ruột của Trịnh Vĩ đã gây ra những chuyện gì với gia đình chúng ta.

Thấy Trịnh Vĩ định lên tiếng, Giản Nhu liền ngăn anh lại.

Cô nắm chặt bàn tay gầy guộc của mẹ.

“Mẹ, chẳng phải mẹ nói, bất kể con thích người đàn ông thế nào, mẹ cũng không phản đối sao? Người con yêu là anh ấy.

Dù bố mẹ anh ấy gây ra chuyện gì, con vẫn thích anh ấy, chỉ muốn ở bên anh ấy mà thôi.” “Bốp!” Bà Giản vung tay tát mạnh vào mặt con gái, khiến giấc mộng đẹp của cô tan vỡ ngay tức thì.

Đúng thế cô thật ngốc nghếch, ngốc đến mức cho rằng mẹ cô có thể bỏ qua thù hận vì hạnh phúc của cô.

Hóa ra điều đó là không thể.

Bỏ qua nỗi tuyệt vọng của con gái, bà Giản nắm lấy cổ tay Giản Nhu, kéo cô đi về phía trước.

“Con mau theo mẹ về nhà! Cho dù đàn ông trong thiên hạ chết hết, mẹ cũng không cho phép con đến với cậu ta!” “Mẹ đừng như vậy mà, có gì chúng ta từ từ nói.

Ở đây không phải là Canada, đi bộ trên đường cao tốc rất nguy hiểm.” Giản Nhu định kéo mẹ lại nhưng bà Giản không biết lấy đâu ra sức lực, cứ đi phăm phăm.

Trịnh Vĩ nhanh chóng xuống xe, đuổi theo hai mẹ con cô.

“Bác gái!” “Đừng gọi tôi là bác gái! Ai là bác gái của cậu?” Bà Giản cất cao giọng.

“Tránh ra! Tôi đang dạy dỗ con gái, không đến lượt cậu can thiệp.” Nói rồi, bà quay đẩu về phía Giản Tiệp vẫn còn ngồi trên ô tô.

“Tiểu Tiệp! Con còn ở đó làm gì! Mau xuống xe, chúng ta quay về Canada!” Giản Tiệp thở dài, xuống xe, tập tễnh đi lấy hành lý.

Ngọn gió thổi qua mang theo khí nóng, khiến tâm trạng vốn rối bời của con người càng trở nên bực bội.

Một chiếc xe thể thao lao tới, tài xế hạ cửa kính, mắng chửi: “Muốn chết à? Một lũ điên!” rồi phóng vụt đi.

Giản Nhu đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Vĩ đừng nhúng tay vào nhưng anh cứ đứng chắn trước mặt mẹ Giản Nhu, không cho bà tiến lên một bước.

“Bác gái, đây là đường cao tốc, không có taxi, cũng rất khó bắt được xe.

Bác định đi bộ về sân bay hay sao? Thời tiết nóng bức như vậy, bác không lo cho bản thân thì cũng nên nghĩ tới con gái chứ!” Vừa nói anh vừa đưa mắt về phía Giản Tiệp đang kéo hành lý một cách khó nhọc.

“Đúng đấy mẹ...

Tiểu Tiệp...” Giản Nhu còn chưa nói hết câu, Giản Tiệp đã lạnh lùng ngắt lời: “Đừng có lôi cái chân của em ra, em có thể đi lại bình thường!” Giản Nhu như bị tạt một gáo nước lạnh, thẫn thờ nhìn em gái.

Thời khắc này, Giản Tiệp đột nhiên trở nên vô cùng xa lạ.

Cô luôn tưởng rằng mình đã cho Giản Tiệp được hưởng nền giáo dục, điều kiện chữa trị và môi trường sống tốt nhất, khiến thế giới của em gái khôi phục ánh sáng rực rỡ.

Hóa ra cô đã nhầm, nỗi oán hận và cảm giác thất bại chất chứa trong lòng Giản Tiệp vẫn không hề thuyên giảm.

Thứ mà em gái chữa khỏi chỉ là một bên chân mà thôi.

Nhìn gương mặt tái nhợt với một bên má sưng đỏ của Giản Nhu, ánh mắt Trịnh Vĩ tối sầm.

Anh cố kìm nén tâm trạng, cất giọng điềm tĩnh: “Bác gái, bất kể đời trước có mối thù hận sâu đến mức nào, bất kể bố mẹ cháu đã làm sai chuyện gì, cháu và Giản Nhu đã yêu nhau mười lăm năm, cháu cũng đợi cô ấy từng ấy năm.

Cháu không trông mong bác chấp nhận cháu.

Cháu chỉ hy vọng bác cho cháu mười lăm phút, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.

Nếu cháu nói xong mà bác vẫn không thể chấp nhận, cháu sẽ từ bỏ, không bao giờ vọng tưởng nữa.” “Trịnh Vĩ!” Giản Nhu liền ngắt lời anh.

Cô biết rõ tính mẹ, đừng nói là mười lăm phút, dù là mười lăm năm cũng chưa chắc đã hóa giải được nỗi thù hận trong lòng bà.

Anh đưa ra cam kết này, nhỡ mẹ cô vẫn kiên quyết phản đối thì hai người không còn đường lùi.

“Cậu chỉ cần mười lăm phút thật sao?” Dù hỏi vậy nhưng ánh mắt bà Giản vẫn hết sức kiên định, không hề có ý nhượng bộ.

“Vâng ạ!” Bà dõi theo dòng xe vùn vụt trên đường rồi quay sang con gái nhỏ rồi cất tiếng: “Được, tôi cho cậu mười lăm phút.” Nói xong, bà buông tay Giản Nhu.

“Có đau không em?” Trịnh Vĩ nhẹ nhàng chạm vào bên má hơi sưng của cô.

Giản Nhu lắc đầu, sốt ruột hỏi: “Sao anh lại đưa ra đề nghị vừa rồi? Anh không hiểu tính mẹ em.

Bà rất cố chấp, một khi đã quyết định thì khó thay đổi.

Dù khiến người chết nói chuyện trong mười lăm phút, anh cũng không thể thuyết phục mẹ.

Nhỡ mẹ cứ phản đối chúng ta thì sao? Anh sẽ từ bỏ thật à?” Trịnh Vĩ mỉm cười, xoa đầu cô: “Anh có thể thuyết phục mẹ em hay không, quan trọng là ở chỗ em có quyết tâm ở bên anh hay không.” Giản Nhu ngập ngừng: “Nhưng...” “Anh không muốn nghe từ “nhưng”.

Anh là con trai kẻ thù của gia đình em nên nếu không có sự quyết tâm của em thì một vạn câu nói của anh cũng chẳng có tác dụng gì đối với mẹ em.” Giản Nhu sao không biết đạo lý này.

Tuy nhiên cô rất lo, có nhiều chuyện không đơn giản như anh nghĩ, nhiều chuyện chẳng phải kiên trì là sẽ thành công.

Trên đường về, không khí trong xe càng yên ắng.

Mỗi người đều có tâm sự riêng.

Giản Nhu nhìn đường phố quen thuộc ngoài cửa sổ, nỗi bất an càng nặng nề.

Cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Trịnh Vĩ chỉ đề nghị có mười lăm phút.

Là anh quá tự tin hay nhất thời muốn vỗ về mẹ cô, hay là anh có dự tính khác? Còn nữa, câu “em có quyết tâm ở bên anh hay không” có nghĩa là gì? Hình như anh muốn cô làm điều gì đó, nhưng tại sao anh không giải thích rõ ràng? Chớp mắt đã về đến khu chung cư.

Giản Nhu dẫn mẹ và em gái lên nhà.

Cửa vừa mở, đập vào mắt đầu tiên là hai đôi dép tình nhân một đen một trắng ở dưới đất, bên trên thêu chữ “chồng” và “vợ” rất đáng yêu.

Trên mắc treo hai bộ quần áo trong nhà của đàn ông và phụ nữ.

Trên bàn uống trà có cốc đôi, vẽ hình cậu bé đạp xe chở cô bé với mái tóc dài tung bay trong gió.

Giản Nhu không rõ mẹ và em gái có cảm nghĩ gì khi chứng kiến cảnh tượng này.

Cô nhanh chóng đỡ bà Giản đi đến sofa.

Thấy trán mẹ lấm tấm mồ hôi, cô cất giọng lo lắng: “Mẹ thấy trong người khó chịu à? Có cần nghỉ ngơi một lúc không ạ?” “Mẹ không sao.” Trịnh Vĩ rót ba cốc nước, để xuống bàn rồi ngồi xuống đối diện ba người phụ nữ.

Đúng lúc này mẹ Giản Nhu lên tiếng: “Thật ra cậu không cần lãng phí thì giờ.

Dù cậu nói gì đi chăng nữa, câu trả lời của tôi cũng sẽ là: Cậu là con trai của Lữ Nhã Phi và Lâm Cận, vì cậu nên họ mới hại chúng tôi tan cửa nát nhà.

Chỉ cần còn một hơi thở, tôi cũng quyết không để con gái tôi lấy cậu.” Trước thái độ cứng rắn của bà, Trịnh Vĩ nhìn Giản Nhu, gật đầu.

“Cháu biết ạ! Cháu cũng biết Giản Nhu rất hiếu thảo.

Vì mẹ và em gái, dù phải chịu biết bao khổ cực, cô ấy cũng không một lời oán trách.

Năm năm trước, vì biết bác sẽ không chấp nhận mối tình của chúng cháu nên cô ấy đã chủ động chia tay cháu.

Cô ấy xin cháu hãy tha cho cô ấy.

Cô ấy nói, cô ấy rất đau khổ, đến mức sắp không sống nổi nữa...

Thà cô ấy lái xe đâm vào hàng rào chắn trên đường, khiến bản thân bị thương chứ không chịu gặp cháu.

Nêu cô ấy thật sự không muốn gặp thì cháu chẳng có gì để nói, nhưng cháu biết sự thật không phải vậy, mà là cô ấy không dám gặp.

Cô ấy sợ một khi nhìn thấy cháu, cô ấy sẽ không có cách nào rời xa.” Giản Nhu cảm thấy bị mẹ siết chặt tay.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .